NƯỚC MẮT CÁC QUAN...
Khóc nữa đi các quan...
Thế gian còn nhầy nhụa
Những phận đời sắp vỡ phải kêu than
Sân tòa rộng chập chờn hình đao phủ
Kiếm vung lên, binh khí réo rợn người...
Khóc nữa đi các quan...
Còn đâu những phồn vinh tỏa sáng
Đã lu mờ về phía núi sông xa
Đò đang đợi, đưa nhau về bến đục
Cá trăm bầy chết trắng giữa sông đen
Khóc nữa đi các quan...
Men ân ái cạn dần nơi đáy cốc
Rượu ân tình thôi tắm những đêm hoang
Chăn lụa thấm mồ hôi bao cuộc mộng
Môi đào tìm vai ấm đã đi xa
Khóc nữa đi các quan...
Ánh sáng phủ hình hài như xác liệm
Đứng thẫn thờ, mắt trắng đục ngàn sao
Ngày xưa ấy bạc vàng như cỏ rác
Quyền lực chia giành giật bãi tham ô
Giờ còn lại thời gian đang gõ nhịp
Đưa tiễn người gió hú gọi mưa sa
Khóc nữa đi các quan...
Những siêu xe sắp hàng như vương miện
Hào nhoáng thời đưa đón tiệc vô ưu
Quên tăm tối, sầu thương bao xứ khác
Rẫy đất khô dân mỏi gối lên đồi
Dầm mưa gió đàn trẻ thơ lội suối
Đến trường xiêu đói rách lũ ma xanh
Khóc nữa đi các quan...
Những ruộng đất, chung cư, biệt phủ
Những sân vườn, phố Mỹ, phố Tây
Không chỗ trọ cho thân người bé nhỏ
Đang trôi đi trên sông chết, biển tàn
Cuốn về phía mặt trời mờ thoi thóp
Những hình nhân sống tạm cõi trăm năm
Khóc nữa đi các quan...
Những tượng đài vô tri ngàn tỉ
Những cổng chào lố bịch đứng cô đơn
Những rừng cây điêu tàn ngàn gốc đổ
Chim bay về sửng sốt tiếng kêu than
Khóc nữa đi các quan...
Để hồn nước, để dân mình nghe được
Lời nỉ non, run rẩy phận đớn hèn
Để trang sử vinh danh bao người khác
Đã ngẩng đầu dũng khí bước lên ngôi
Họ viết thành trang sử của dân tôi...
Em cũng cùng ý kiến như chị Linh, anh Sa Huỳnh viết bài này hơi nương tay, các quan sẽ không hãi như khi đọc thơ cô giáo Trần thị Lam. Thế nhưng em vẫn khoái, thích đọc và thưởng thức bài này của anh SH hơn, vì mềm như bút lông dễ đi vào lòng người hơn là cứng như bút sắt chị ạ. Cảm ơn anh SH có bài thơ nóng này cho độc giả NguoiViet.de xem và mong anh có thêm nhiều sáng tác mềm khác cho em và cứng cho chị Linh...
Cảm ơn anh và báo NguoiViet.de.
Em Thùy Anh.
Bác Sa Huỳnh ơi, Bác viết bài thơ này bằng "bút lông" nên nó mềm quá,em thích bác viết bằng "bút sắt" ấy nó vừa "cứng" lại vừa "sắc" để cho các quan đọc xong phải lạnh xương sống mà run sợ. Em không biết làm thơ em chỉ biết đọc thơ thôi. Cảm ơn bác đã cho em đọc bài thơ nóng hổi này.
Có một bài thơ của một cô giáo ở Hà tĩnh viết rất hay và cũng nóng mà lại đúng em chép lại để mọi người cùng xem:
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa...
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu...
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu...
TRẦN THỊ LAM
Trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.
Thơ của Sa Huỳnh rất hay và mổ tả đúng thực trạng.
Mot bai tho bi hung trang cua dat Viet. Tran trong va nguong mo tac gia Sa Huynh.
Ông này làm thơ sao giống thơ tình quá.